TIN TỨC SỰ KIỆN

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

        Vốn là những người yêu thích thiên nhiên, tôn trọng sự tự nhiên trong các hành động của mình. Nên tại homestay của chúng mình, ...hoa có lẽ là thứ có nhiều hơn cả!

Có đến hàng trăm loài hoa đã được chúng mình đưa về để trồng! Đủ cả 4 mùa hoa đều đua nhau khoe sắc: Mùa Xuân là hoa Đào hoa mận, hoa ban.... Mùa Hè là hoa phong lan, rồi Cẩm Tú cầu, và rất nhiều, rất nhêu... những loài hoa khác. Mùa Thu là hoa cúc, hoa địa lan... Mùa Đông là hoa Mai anh đào, Bach đồng nam, phù dung.... 
























Hầu như ở homestay mùa nào cũng có hoa. Thì ra tự nhiên vốn rất hào phóng; Người sẵn sàng chia sẻ và ban tặng điều quý báu, đem đến cho con người những rung động, những yêu thương và thuần khiết. Chỉ có con người..đôi khi vô tình và tàn nhẫn..

Ngọc Chiến tháng 6/2024

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Những đoàn du khách lên Nậm nghẹp; những đoàn du khách leo Tà Chì Nhù từ phía Ngọc Chiến - Mường La; Những cuộc điện thoại, những tin nhắn đặt phòng liên tục chuyển về! Những ngày đầu tháng 3 thật vui, thật giá trị!



















Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

     Ngày 20/11 hằng năm là ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam. Ban đầu là hiến chương các nhà giáo quốc tế, sau quốc tế không còn thì Việt Nam vẫn giữ lại bằng Quyết định của Hội đồng Bộ trưởng (là tiền thân của Chính phủ hôm nay), sự kiện này xảy ra vào năm 1982.

    Nghề thầy giáo đúng là nghề cao quý (và phải là nghề cao quý) nhất trong những nghề cao quý! (Thủ tướng Phạm văn Đồng nói như vậy). Tôi cũng nghĩ như vậy! Bởi sau cha mẹ thì đến các thầy cô là những người dạy cho chúng ta những tri thức nhân loại, những kiến thức xã hội và cuộc sống.



    Sau cha mẹ là thầy cô với những kỷ niệm không bao giờ quên, không thể nào quên dưới mái trường những năm đầu đời... Hành trang đó sẽ theo ta đi suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời. Hầu hết là những ký ức vui vẻ xen kèm chút tiếc nuối vì những gì đã qua trong sự vô tư, trong sáng...

    Ngày nay, khi xã hội Việt Nam đang phát triển rất nhanh. Các mối quan hệ trong xã hội cũng vì vậy mà thay đổi nhiều... Nhưng về cơ bản thì mối quan hệ thầy - trò (theo đúng nghĩa) thì vẫn luôn được tôn vinh!

    Bởi mặc dù đã không còn được đứng lớp từ 20 năm nay, nhưng thỉnh thoảng vào ngày này, tôi vẫn được nhận hoa chúc mừng! Đâu đó trong các tiếng gọi lời thưa...vẫn có từ "thầy giáo"!


    Còn tôi thế nào ư? Vẫn thủy chung với lời dạy của các cụ: "Sinh nghề, tử nghiệp!"

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

 Năm nào cũng có ngày 19/10..., một ngày trước ngày Thành lập Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, gọi tắt là Ngày Phụ nữ Việt Nam..., vậy là mọi việc cứ rồi tung lên. Quả thực, sức mạnh mềm của thế giới thứ 2 này cũng không hề đơn giản. Họ không thật rõ ràng trong các nhu cầu nên mọi thứ càng phức tạp hơn...

Mà một năm có phải chỉ có 1 ngày này đâu. Riêng ngày của Phụ nữ cũng có tới 2 ngày kia mà (riêng Phụ nữ Việt Nam thôi nhé)! Ngoài ra còn sinh nhật này nọ, ngày của ngành, ngày của lĩnh vực, ngày nâng lương, ngày khen thưởng...vân vân và mây mây...

Đã cố gắng chiều chuộng hết nấc mà cũng vẫn chưa hài lòng...





Vậy rồi sang ngày 21/10... mọi chuyện hình như là chẳng có gì nữa cả... Phụ nữ đến là biết điều đấy! Của họ (hoặc cả không phải của họ) thì đòi cho bằng chết. Nhưng khi mệt mỏi rồi thì ...buông!

Và rồi hẹn nhau ngày 19/10 năm sau...!

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Pat 7 – Được ra viện với chiến tích phục hồi kỳ lạ và việc gặp lại Then

Có những vấn đề đã xảy ra trong cuộc sống nhưng cũng không dễ gì dùng kiến thức khoa học để lý giải... Tôi muốn viết ra những điều này, những điều đã xảy ra trong cuộc đời tôi... để sau này không quên...

Sau 18 ngày nằm giường, lần đầu tiên đặt chân xuống đất để lại bước đi những bước đầu tiên... Cảm giác vừa vui vừa ngỡ ngàng...  Thế rồi, chỉ tập đi lại trong chừng 30 phút, tôi đã có thể tự đi được mà không cần người dìu...rồi không cần lạng ... tôi vẫn có thể đứng và đi ra hành lang... Tôi quyết tâm tập luyện để nếu chiều được ra viện thì sẽ về nhà luôn.. đã xa nhà tất cả là 25 ngày rồi (kể cả những ngày chuẩn bị cho lễ hội trên Ngọc Chiến nữa).

                                    Những cái nẹp trong lưng và đốt L1, L4 bị vỡ

Chiều hôm đó tôi ra xe về nhà; nghỉ ngơi chừng nửa tháng tôi đã có thể đi làm...rồi khoảng hơn 1 tháng sau, tôi đã có thể trở lại thăm Ngọc Chiến...

Khỏi phải nói dân làng ra đón tôi vui như thế nào. Nhất là Then Hỷ. Do không nói được tiếng phổ thông, nên bác ấy chỉ biết đặt tay lên ngực và rân rấn nước mắt... Bà ấy kể là đã rất lo cho chú Sáng. Vì có một số thần linh vẫn muốn chú Sáng phải chết hoặc tàn tật... May là số đó không nhiều, nên chú Sáng sẽ trở lại bình thường...như là không bị sao cả.

Không lẽ chúng ta vẫn đang sống 2 cuộc sống thật sao? Cuộc sống thân xác và cuộc sống linh hồn?


Bữa đó nhà Thăn (nhà mà chúng tôi ở nhờ để làm Lễ hội) mổ 1 con lợn để đón chúng tôi. Từng nhóm, từng nhóm kéo đến xem tôi và chúc mừng tôi... Cuối cùng là ngồi chật cả căn nhà sức chứa đến hơn 50 người...


Mọi người uống rượu, rồi sờ nắn tôi xem có thật là còn sống bình thường không, hay có chỗ nào bị làm sao không? Tất cả đều nói rất lo cho toi, và cầu cho tôi được lành lặn, bình an...

Tôi đã trở lại với cuộc sống trong một tâm niệm khác. Tôi đã nợ mọi người quá nhiều, và tôi phải làm gì đó để trả được món nợ này! Vẫn biết chẳng ai có ý định đòi tôi... 

Rồi từ đó trong tôi dậy lên một nỗi niềm day dứt: Tôi muốn cho mà chẳng có để cho..., tôi phải làm gì để thỏa mãn được nhu cầu cho đi của mình?

Và rồi, nỗi niềm đó trở thành động cơ giúp tôi phát triển Ngọc Chiến Pearl homestay....! Tôi muốn có thêm thu nhập để thỏa mãn nhu cầu giúp đỡ mọi người, trả ơn đời đã cho tôi được bình yên!