TIN TỨC SỰ KIỆN

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Những đoàn du khách lên Nậm nghẹp; những đoàn du khách leo Tà Chì Nhù từ phía Ngọc Chiến - Mường La; Những cuộc điện thoại, những tin nhắn đặt phòng liên tục chuyển về! Những ngày đầu tháng 3 thật vui, thật giá trị!



















Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

     Ngày 20/11 hằng năm là ngày Hiến chương các Nhà giáo Việt Nam. Ban đầu là hiến chương các nhà giáo quốc tế, sau quốc tế không còn thì Việt Nam vẫn giữ lại bằng Quyết định của Hội đồng Bộ trưởng (là tiền thân của Chính phủ hôm nay), sự kiện này xảy ra vào năm 1982.

    Nghề thầy giáo đúng là nghề cao quý (và phải là nghề cao quý) nhất trong những nghề cao quý! (Thủ tướng Phạm văn Đồng nói như vậy). Tôi cũng nghĩ như vậy! Bởi sau cha mẹ thì đến các thầy cô là những người dạy cho chúng ta những tri thức nhân loại, những kiến thức xã hội và cuộc sống.



    Sau cha mẹ là thầy cô với những kỷ niệm không bao giờ quên, không thể nào quên dưới mái trường những năm đầu đời... Hành trang đó sẽ theo ta đi suốt những năm tháng còn lại của cuộc đời. Hầu hết là những ký ức vui vẻ xen kèm chút tiếc nuối vì những gì đã qua trong sự vô tư, trong sáng...

    Ngày nay, khi xã hội Việt Nam đang phát triển rất nhanh. Các mối quan hệ trong xã hội cũng vì vậy mà thay đổi nhiều... Nhưng về cơ bản thì mối quan hệ thầy - trò (theo đúng nghĩa) thì vẫn luôn được tôn vinh!

    Bởi mặc dù đã không còn được đứng lớp từ 20 năm nay, nhưng thỉnh thoảng vào ngày này, tôi vẫn được nhận hoa chúc mừng! Đâu đó trong các tiếng gọi lời thưa...vẫn có từ "thầy giáo"!


    Còn tôi thế nào ư? Vẫn thủy chung với lời dạy của các cụ: "Sinh nghề, tử nghiệp!"

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

 Năm nào cũng có ngày 19/10..., một ngày trước ngày Thành lập Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, gọi tắt là Ngày Phụ nữ Việt Nam..., vậy là mọi việc cứ rồi tung lên. Quả thực, sức mạnh mềm của thế giới thứ 2 này cũng không hề đơn giản. Họ không thật rõ ràng trong các nhu cầu nên mọi thứ càng phức tạp hơn...

Mà một năm có phải chỉ có 1 ngày này đâu. Riêng ngày của Phụ nữ cũng có tới 2 ngày kia mà (riêng Phụ nữ Việt Nam thôi nhé)! Ngoài ra còn sinh nhật này nọ, ngày của ngành, ngày của lĩnh vực, ngày nâng lương, ngày khen thưởng...vân vân và mây mây...

Đã cố gắng chiều chuộng hết nấc mà cũng vẫn chưa hài lòng...





Vậy rồi sang ngày 21/10... mọi chuyện hình như là chẳng có gì nữa cả... Phụ nữ đến là biết điều đấy! Của họ (hoặc cả không phải của họ) thì đòi cho bằng chết. Nhưng khi mệt mỏi rồi thì ...buông!

Và rồi hẹn nhau ngày 19/10 năm sau...!

Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Pat 7 – Được ra viện với chiến tích phục hồi kỳ lạ và việc gặp lại Then

Có những vấn đề đã xảy ra trong cuộc sống nhưng cũng không dễ gì dùng kiến thức khoa học để lý giải... Tôi muốn viết ra những điều này, những điều đã xảy ra trong cuộc đời tôi... để sau này không quên...

Sau 18 ngày nằm giường, lần đầu tiên đặt chân xuống đất để lại bước đi những bước đầu tiên... Cảm giác vừa vui vừa ngỡ ngàng...  Thế rồi, chỉ tập đi lại trong chừng 30 phút, tôi đã có thể tự đi được mà không cần người dìu...rồi không cần lạng ... tôi vẫn có thể đứng và đi ra hành lang... Tôi quyết tâm tập luyện để nếu chiều được ra viện thì sẽ về nhà luôn.. đã xa nhà tất cả là 25 ngày rồi (kể cả những ngày chuẩn bị cho lễ hội trên Ngọc Chiến nữa).

                                    Những cái nẹp trong lưng và đốt L1, L4 bị vỡ

Chiều hôm đó tôi ra xe về nhà; nghỉ ngơi chừng nửa tháng tôi đã có thể đi làm...rồi khoảng hơn 1 tháng sau, tôi đã có thể trở lại thăm Ngọc Chiến...

Khỏi phải nói dân làng ra đón tôi vui như thế nào. Nhất là Then Hỷ. Do không nói được tiếng phổ thông, nên bác ấy chỉ biết đặt tay lên ngực và rân rấn nước mắt... Bà ấy kể là đã rất lo cho chú Sáng. Vì có một số thần linh vẫn muốn chú Sáng phải chết hoặc tàn tật... May là số đó không nhiều, nên chú Sáng sẽ trở lại bình thường...như là không bị sao cả.

Không lẽ chúng ta vẫn đang sống 2 cuộc sống thật sao? Cuộc sống thân xác và cuộc sống linh hồn?


Bữa đó nhà Thăn (nhà mà chúng tôi ở nhờ để làm Lễ hội) mổ 1 con lợn để đón chúng tôi. Từng nhóm, từng nhóm kéo đến xem tôi và chúc mừng tôi... Cuối cùng là ngồi chật cả căn nhà sức chứa đến hơn 50 người...


Mọi người uống rượu, rồi sờ nắn tôi xem có thật là còn sống bình thường không, hay có chỗ nào bị làm sao không? Tất cả đều nói rất lo cho toi, và cầu cho tôi được lành lặn, bình an...

Tôi đã trở lại với cuộc sống trong một tâm niệm khác. Tôi đã nợ mọi người quá nhiều, và tôi phải làm gì đó để trả được món nợ này! Vẫn biết chẳng ai có ý định đòi tôi... 

Rồi từ đó trong tôi dậy lên một nỗi niềm day dứt: Tôi muốn cho mà chẳng có để cho..., tôi phải làm gì để thỏa mãn được nhu cầu cho đi của mình?

Và rồi, nỗi niềm đó trở thành động cơ giúp tôi phát triển Ngọc Chiến Pearl homestay....! Tôi muốn có thêm thu nhập để thỏa mãn nhu cầu giúp đỡ mọi người, trả ơn đời đã cho tôi được bình yên!


Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

 Tà Chì Nhù

Mấy hôm nay, người đi Ta Chì Nhù đông quá...! Mỗi ngày cuối tuần có hàng trăm người chinh phục đỉnh cao, chinh phục bản thân mình... 

Đỉnh núi cao 2.979m phù hợp với đa số mọi độ tuổi, mọi thể trạng...nhất là từ khi nó được chinh phục bởi tuyến đi mới...đi từ bản Nậm Nghẹp của xã Ngọc Chiến sang...

Nó hấp dẫn với mọi lứa tuổi, mọi thể trạng, mọi nhu cầu...bởi trên đường đi, tất cả đều như lạc vào một thế giới khác, thế giới của sự tưởng tượng vô biên... 


Đây rừng rêu, kia cây chè cổ thụ. Mùa này là hoa cúc (chi pâu) nở khắp sườn núi, mùa kia là cây phong lá đỏ sừng sững giữa rừng; lúc lại bắt gặp rừng cây mai anh đào đỏ thắm, khi lại là hoa đỗ quyên màu trắng ngà... 

Nếu mệt quá, nghỉ lại bên gốc cây đỗ quyên cổ thụ, các bạn có thể bắt gặp cây sâm quy li ti trên mặt đất. Nhỏ nhưng có võ..., nhổ nhẹ 1 cây lau sạch đất, cho vào miệng nhai, sức khỏe sẽ tăng lên ngang với uống 1 lon bò húc...!

Buổi sáng thì đón bình minh, chiều tà thì ngắm hoàng hôn và lúc nào cũng trong tâm thế săn mây... Nếu tất cả những điều trên không đạt được thì vẫn còn một sơ hội đó là chúng ta sẽ thấy giải Ngân hà như lơ lửng ngay ở trên đầu...

Tà Chì Nhù đã được du lịch Yên Bái khai thác từ nhiều năm nay, nhưng đi từ bên đó lên thì rất dốc và không có rừng... Vài năm nay, các bạn người Mông phát hiện ra đường bên này, đỡ dốc hơn và có nhiều cảnh đẹp...

Chuyện buồn là Du lịch núi...đa phần là tự phát. Nhưng khi được quản lý, khai thác thì lại không còn hấp dẫn với du khách nữa...

* Tái bút: Trong số những người leo nui, đã có những người không thành công (1 bác 61 tuổi đã trút hơi thở cuối cùng tại lán nghỉ; một anh bạn 78kg phải cõng xuống chân núi)...





Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Các cụ nhà mình dạy: "Người năm bảy đấng, của muôn loài" hàm ý con người và vạn vật trong xã hội, trong tự nhiên đa dạng và phức tạp...

Làm homestay mới càng có cơ hội hiểu và vận dụng lời dạy này!

Khách nước ngoài thì dễ đón hơn...nhưng không phải là tất cả đâu nhé! Khách Châu âu thì number one rồi; nhẹ nhàng, lịch lãm, tỉ mỉ, thong thả và đều rất bị hấp dẫn bởi mọi thứ xung quanh. Khách Malayxia thì có họ hàng với người Trung Quốc nên ồn ào, náo nhiệt...vui như tết; cả đêm xì xục tắm giặt...chưa sáng đã í ới gọi nhau dậy đi săn mặt trời. Viết taus thì khỏi phải chê, bay bổng, lãng mạn toàn chất thơ...; khách Canada, Úc..có phần giống nhau! Cái gì cũng biết và chỉ đi chơi nửa ngày, còn nửa ngày ở nhà biên tập ảnh, ghi chép lại thông tin, đọc sách...đúng chất du lịch...


Nhưng khách Việt nam thì không như vậy. Nhất là khách nội tỉnh. 

Khách Thành phố Hồ Chí Minh là tuyệt nhất. Nhẹ nhàng, chú ý lắng nghe và khám phá những điều lạ; thích thú với những câu chuyện văn hóa vùng miền; chăm chú theo dõi và học theo các điệu múa truyền thống...


Khách Đồng bằng Bắc bộ thì...thích uống rượu và thưởng thức ẩm thực dân tộc. Vui và rất vui vì được hội ngộ ở một nơi rất xa...




Khách nội tỉnh thì rất khó chiều. Ăn mỗi người một bát nước chấm (6 người 9 bát nước chấm), uống mỗi người một kiểu; ồn ào thì không ai bằng! Đúng là gần chùa gọi bụt bằng anh...

Khách Công vụ thì... khổ vì phục vụ.






Khu sinh thái nghỉ dưỡng Ngoc Chien Pearl Homestay - Ngôi nhà nhỏ nơi Ngọc Chiến, Mường La, Sơn la

Mùa thu và những vị khách





Do nhuận 2 tháng 2 nên Mùa Thu Tây Bắc năm nay đến muộn. Cuối tháng 9 sang đầu tháng 10... mà mưa vẫn giăng giăng khắp nơi.... Đâu đó tiếng chim rừng lảnh lót như vẫn còn đang trong tháng 7 Ngâu...!



 
Khách về Ngọc Chiến năm nay đông hơn mọi khi, vì ngoài tắm khoáng nóng, thì còn rất nhiều người muốn chinh phục Tà Chì Nhù qua đường Nậm Nghẹp.


Cuối tuần khách đến sớm hơn mọi năm. Ngay từ tối thứ 6 đã nhiều homestay full khách. Dù nghỉ ở đâu thì tất cả sẽ đi lên đỉnh núi ở độ cao 2.979m. Nhiều khi trên đỉnh núi nhỏ có tới hàng trăm người. Khách trải nghiệm độ cao, khám phá bản thân, khám phá tự nhiên và cả những màn cầu hôn ngoạn mục tại nơi này.

Làm du lịch thì vui nhất là lúc đón khách. Từ tất cả các nơi trên thế giới...không mời mà gặp. Không hẹn mà vẫn đến với nhau. Chén rượu men lá, câu chuyện văn hóa bên mâm rượu; chum rượu cần, điệu xòe truyền thống bên đống lửa hồng... gắn kết mọi lứa tuổi, quốc gia, dân tộc...


Thời gian cứ thấm thoát trôi... Danh bạ dài lên từng ngày. Niềm vui, nỗi buồn, trăn trở đan xen. Nhận ra cuộc sống là như vậy. Dù năm có nhuận hay không thì Thu vẫn sang... Tự nhiên có quy luật riêng của nó...!