Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp! Mùa Xuân ở Ngọc Chiến không phải là những cơn mưa xuân phới phới bay, mà vẫn là những đợt rét... rét ngọt. Mùa Hạ, Mùa Thu, rồi mùa Đông cùng đẹp lắm.

Mùa Xuân ở Ngọc Chiến không phải là những cơn mưa xuân phới phới bay, mà vẫn là những đợt rét... rét ngọt. Vì là khí hậu núi cao nên mùa Xuân củaNgọc Chiến là những rừng hoa. Hoa nở ở khắp nơi, vạt rừng nào cũng đầy hoa; vạt rừng này là hoa đào thắm, vạt rừng kia là ban trắng; góc bản này là hoa trạng nguyên đỏ tươi; xa hơn, cao hơn là những đám đèn lồng xinh xinh màu huyết dụ; ẩn sâu trong các hàng rào, sườn núi là hoa loa kèn, hoa bạch lan điệp trắng muốt. Và còn nhiều thứ hoa tự nhiên rất đẹp mà chẳng thể biết tên... Có một thứ hoa rất giản dị nhưng lại được Then chọn làm hoa dâng lên thiên đình, đó là hoa đất nhưng cũng có loài hoa rất đẹp nhưng mọi người đều rất sợ, đó là hoa xóa nợ (cây hoa lá ngón).

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Mùa Hạ bắt đầu bằng những cơn mưa. Mưa về xối xả, mưa như trút nước, mưa cả ngày cả đêm, mưa từ ngày này sang ngày khác. Mưa đem những cơn lũ về, cuốn phăng cả cầu cống và những thửa ruộng, ngôi nhà... Nhưng mưa lại là lúc mà cây cối sinh sôi, đâm chồi, nảy lộc. Khác với miền xuôi, mùa trồng cây ở đây bắt đầu từ tháng 5 đến tháng 7, nghĩa là trùng với mùa mưa. Sau những ngày mưa, nước ở các hồ thủy điện dâng cao; lúa trong ruộng xanh thì con gái; khắp các sườn núi cây cối hồi sinh; một màu xanh chủ đạo bao trùm toàn bộ không gian Ngọc Chiến. Cái tên Ngọc Chiến chắc được đặt vào mùa này...!

Mùa Thu ở Ngọc Chiến bắt đầu từ Lễ hội Mừng cơm mới! Khi những đám ruộng cấy sớm đã chuyển màu vàng; khi các cụ bách niên đã thấy nhớ tổ tiên ông bà; khi người đi xa đã ngày đêm thắc thỏm mong đợi ngày hội ngộ; khi ngoài trời đã lao xao hương lúa; dưới ruộng cá đã bơi theo đàn, trên rừng lũ chuột đã bắt đầu nhìn xuống bản... Lúc đó, Lễ hội Mừng cơm mới sẽ diễn ra! Cả một Ngọc Chiến lúc này đã được nhuộm vàng bởi màu lúa chín! Mưa đã dần tạnh, nước đã dâng đầy các hồ thủy điện, trẻ em háo hức ngày tựu trường. Một ngày ở Ngọc Chiến vẫn đủ bốn mùa, nhưng vào mùa thu một ngày như dài hơn. Ngày dài bởi cái sắc trời xanh sáng kéo dài từ 5 giờ sáng đến 7 giờ chiều; dài bởi sự chuẩn bị cho ngày hội đã đến gần, cái gì cũng phải thật nhiều, thật nhiều, vì không được để khách về chơi nhà mà không còn món nhắm, không được để khách về mà gia chủ hết quà... 

Rồi mùa Đông ở Ngọc Chiến cũng sang! Mùa Đông về không bắt đầu từ những cơn gió lạnh, cũng không dễ nhận ra bởi cái rét co ro... mà mùa Đông ở Ngọc Chiến được nhận ra bởi những cột khói trắng từ khu suối khoáng bốc cao, được những cơn gió nhẹ kéo đi khắp bản. Mùa Đông Ngọc Chiến bắt đầu từ những đoàn người đi tắm khoáng ở bể cộng đồng ngày một đông hơn, lâu hơn... 

Người ta tắm lâu để được thỏa thích ngâm mình trong dòng nước ấm lên tới 70 độ, người ta tắm lâu để được kỳ lưng cho nhau, để được chia sẻ chuyện công việc, tình cảm với nhau. Còn cảm giác nào bằng cái cảm giác được khỏa thân trong nước khoáng nóng giữa đất trời mênh mông, phần trên thì tê tái lạnh mà phần dưới thì nóng rẫy...

Không gian Ngọc Chiến lúc này là một màu trầm. Cái màu trầm của màu trắng pha với màu tràm, một gam màu mà không phải họa sỹ tài ba nào cũng pha chế được. Chỉ có không gian trong lành và những mái nhà bằng gỗ Pơ mu hàng trăm năm tuổi mới tạo ra cái màu đặc trưng đó.

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Buổi sớm ở chốn bình yên!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Ngọc Chiến mùa nào cũng đẹp!

Nguồn ảnh: Quốc Tuấn