TẢN MẠN VỀ NGỌC CHIẾN
Past 1 – Làm Lễ hội Mừng cơm mới năm 2016
Có những vấn đề
đã sẩy ra trong cuộc sống, nhưng không dễ gì dùng kiến thức khoa học để lý giải...
Tôi muốn viết ra những điều này, những điều đã xảy ra trong cuộc đời tôi... để
sau này không quên...
Với tôi, lễ hội
là một sợi dây tâm linh và tình cảm để giữ mối liên lạc giữa cộng đồng và con
người, nhất là với những người con đi xa, lập nghiệp nơi xứ người. Vì vậy, tôi
rất thích tham gia các lễ hội và thương đồng bào miền núi không có nhiều lễ hội
hoặc có rất ít cơ hội để tổ chức các lễ hội có tính cộng đồng lớn...
Lễ hội Mừng
cơm mới của đồng bào Thái trắng Ngọc Chiến cũng như một số dân tộc khác ở vùng
này đã có từ lâu đời; xét về bản chất, nó cũng giống như bữa cơm Lên đồng của
người Kinh vùng đồng bằng Bắc bộ. Đó là khi thu hoạch xong, người ta sẽ làm mâm
cơm cúng tổ tiên, tạ ơn trời đất, ông bà đã cho một mùa bội thu, bồi dưỡng lại
cơ thể sau những ngày lao động vất vả. Nhưng ở Ngọc Chiến thì không phải hoàn
toàn là như vậy. Lễ hội Mừng cơm mới được tổ chức khi bắt đầu vào vụ gặt; người
ta chọn những lễ vật tươi ngon từ các sản phẩm nông nghiệp để dâng lên ông bà tổ
tiên trước khi ăn miếng cơm mới đầu tiên. Lễ hội được đồng loạt tổ chức tại các
hộ; cúng ông bà xong thì bắt đầu ăn cơm gia đình. Lúc này chủ các hộ bắt đầu đi
thăm nhau, cứ như vậy, họ có thể kéo nhau từ bản này sang bản kia uống rượu, vì
vào ngày hôm đó, nhà nào càng có nhiều khách đến thăm thì càng vui, càng may mắn...
Lễ hội mừng cơm mới với bà con ở đây được cho là vui hơn tết, vì vào những ngày
đó chỉ có họ là có tết...
Nhiệm vụ của
tôi được xác định như sau:
Một là tổ chức
lại cho đồng bào một cái Lễ hội đẹp hơn, quy mô hơn để ngoài nhiệm vụ giữ gìn
văn hóa truyền thống, còn để phục vụ phát triển du lịch sau này.
Hai là tạo ra
sân chơi lành mạnh để bà con không tập trung uống rượu nhiều, hại người hại tiền
bạc và hại cả an ninh trật tự.
Nói về Lễ hội
thì gần như các vị lãnh đạo vùng này chưa ai từng làm, thậm chí chưa từng tham
gia sâu vào một lễ hội truyền thống nào. Vì vậy, khi trình bày kế hoạch, tôi vấp
phải rất nhiều trở ngại, thậm chí có cả sự phản đối rất kịch liệt từ xung quanh.
May là vẫn có ông Pháng – Chủ tịch UBND xã Ngọc Chiến và một số bạn công chức
trẻ xã Ngọc Chiến ủng hộ...
Lễ hội vẫn được
cho phép thực hiện, dù phải nói thật ra là chẳng ai biết nó sẽ ra như thế
nào... Chỉ có tôi và dăm anh em viên chức của Trung tâm văn hóa huyện, vài anh
công chức xã Ngọc Chiến bắt tay vào làm...
Hơn mười ngày
trôi qua, cứ vừa chạy đi kiểm tra các bản thực hiện, lại chạy về thống nhất với
anh em cách làm sân khấu, rồi luyện tập chương trình khai mạc, bế mạc; rồi lại
chạy đi tìm thực phẩm nấu cơm cho gần chục người làm..., trong khi kinh phí Lễ
hội vẫn chưa thể duyệt được dự toán, vì không biết căn cứ vào đâu để duyệt. Tiền
chi phí là tự bỏ túi ra hoặc nợ...
Người tôi đen
như cột nhà cháy, ai thấy cũng thương. Lúc đó nhà tôi lại đang xây nhà vào giai
đoạn hoàn thiện... công việc lại càng khổ hơn mỗi khi phải về nhà cho ý kiến việc
này việc lọ, nhà tôi cách nơi tôi làm lễ hội có 40km nhưng phải đi gần hai tiếng...
Vợ tôi thì không hiểu cho công việc của tôi nên thường xuyên gọi điện trách cứ,
làm khó dễ với tôi...
Thế rồi mọi
chuyện cũng diễn ra cho đến ngày Tổng duyệt lễ hội. Sau màn tổng duyệt khá ấn
tượng với sân khấu hoành tráng, tiết mục đặc sắc, người đến xem duyệt chật sân
vận động... các vị lãnh đạo huyện cảm thấy hài lòng. Bữa cơm đón lãnh đạo được
tổ chức. Tôi bước đầu được khen. Được thưởng những bát rượu vạng làm từ nếp tan
Ngọc Chiến vừa thơm, vừa ngọt...
Uống được chừng
hơn bốn bát, cùng với những ghi nhận của các vị lãnh đạo; tôi nâng nâng xin
phép về trước, mục đích chính xuống huyện, về nhà là để lấy đôi giày đẹp, để
ngày mai khi vào chính hội, tôi cũng được đàng hoàng như ai, dù sao thì cũng đường
đường là một Trưởng Phòng Văn hóa!
Đường đi qua cánh đồng dài gần 2 km hôm nay thật đẹp. Hai bên đường hồng kỳ đỏ thắm, thỉnh thoảng lại bắt gặp một cái cổng chào với những dây cờ đuôi nheo phấp phới bay, dòng câu đối đỏ thắm: Quyết tâm xây dựng Ngọc Chiến trở thành điểm sáng của văn hóa cộng đồng..., gió mát cuối ngày tháng chín lùa vào mơn man trong lồng ngực... mọi khó khăn hầu như đã không còn; đâu đó chỉ còn câu nói: “Mặc dù rất khó khăn, vất vả, nhưng bước đầu ghi nhận sự cố gắng của đồng chí Trưởng Phòng” của Chủ tịch UBND huyện...
Vừa đi được chừng
2 km, bỗng rầm... xe vấp ổ gà, vượt qua rãnh thoát nước bên đường, đâm vào hòn
đá bên taluy, đổ xuống... Tôi bị ngã và trượt xuống một hố sâu. Ngước đầu nhìn
lên, thấy đám cỏ dại bị trượt một vệt dài dưới lưng, vài bóng người xúm lại... lấy
tôi lên...
Lễ hội năm đó
cực kỳ thành công. Đẹp cả trong lòng nhân dân và trong lòng cán bộ, lãnh đạo,
du khách. Chỉ có một điều đáng tiếc xảy ra, vắng mặt Trưởng Phòng Văn hóa – kẻ
đáng phải có mặt nhất trong lễ hội!
0 comments:
Post a Comment