Có những vấn đề đã xảy ra trong cuộc sống nhưng cũng không dễ gì dùng kiến thức khoa học để lý giải... Tôi muốn viết ra những điều này, những điều đã xảy ra trong cuộc đời tôi... để sau này không quên...
Đêm
thứ hai, khi vẫn trên giường cấp cứu, giấc mơ lạ lại trở về với tôi. Tôi mơ thấy
mình dựng sân khấu lễ hội trong sân vận động, nhưng cứ dựng lên là lại đổ; chỉ
một cơn gió nhỏ thổi qua là đổ. Sau nhiều lần bất lực nhìn sân khấu sắp hoàn
thiện lại đổ rạp xuống như đám lúa khô gặp cơn gió mạnh. Tôi bực mình gắt lên:
-
Tại sao lại cứ đổ như thế? Sao không muốn cho tôi dựng sân khấu? Ai có giỏi thì
ra mà dựng đi?!
-
Để đó ta dựng cho!
Một tiếng người vang lên sau lưng tôi, rồi hàng ngàn, hàng vạn người chui lên từ mặt đất, ầm ầm kéo nhau lên để dựng sân khấu lễ hội. Chỉ trong chốc lát, một sân khấu lễ hội đã được dựng lên. Sân khấu hoành tráng, đồ sộ như trong phim trường Hollywood. Ngay ngoài cổng là 2 tượng thần khổng lồ. Một bên là nam thần, một bên là nữ thần, mỗi tượng cao hàng chục mét, đứng sừng sững bên cổng rất uy nghi và hùng vĩ. Đặc biệt hơn là tượng nam thần và nữ thần đều mặc trang phục người Thái trắng Ngọc Chiến, chính xác hơn là 2 người một nam một nữ dân tộc Thái trắng Ngọc Chiến...
Tôi
sợ hãi giật mình tỉnh giấc. Toàn thân mình ướt hết mồ hôi.
Điều
lạ là tôi thấy mình nằm sát trên trần nhà, người bệnh nằm cùng phòng thì nằm tận
ở bên dưới, cách nhau đến vài mét. Tôi hốt hoảng, sợ hãi hỏi vợ: Anh đang ở đâu
thế này?!!!
Vợ
tôi nói: Anh vẫn đang trên giường mà, trong bệnh viện chứ ở đâu!
Phải
mất đến 5 phút, tôi mới có thể cảm nhận và hình dung lại được vị trí mình đang
nằm... Mải mê với những suy nghĩ và hình ảnh vừa xảy ra trong giấc mơ cộng với
sự đau đớn từ vết thương... khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay...
0 comments:
Post a Comment