Các cụ nhà mình dạy: "Người năm bảy đấng, của muôn loài" hàm ý con người và vạn vật trong xã hội, trong tự nhiên đa dạng và phức tạp...

Làm homestay mới càng có cơ hội hiểu và vận dụng lời dạy này!

Khách nước ngoài thì dễ đón hơn...nhưng không phải là tất cả đâu nhé! Khách Châu âu thì number one rồi; nhẹ nhàng, lịch lãm, tỉ mỉ, thong thả và đều rất bị hấp dẫn bởi mọi thứ xung quanh. Khách Malayxia thì có họ hàng với người Trung Quốc nên ồn ào, náo nhiệt...vui như tết; cả đêm xì xục tắm giặt...chưa sáng đã í ới gọi nhau dậy đi săn mặt trời. Viết taus thì khỏi phải chê, bay bổng, lãng mạn toàn chất thơ...; khách Canada, Úc..có phần giống nhau! Cái gì cũng biết và chỉ đi chơi nửa ngày, còn nửa ngày ở nhà biên tập ảnh, ghi chép lại thông tin, đọc sách...đúng chất du lịch...


Nhưng khách Việt nam thì không như vậy. Nhất là khách nội tỉnh. 

Khách Thành phố Hồ Chí Minh là tuyệt nhất. Nhẹ nhàng, chú ý lắng nghe và khám phá những điều lạ; thích thú với những câu chuyện văn hóa vùng miền; chăm chú theo dõi và học theo các điệu múa truyền thống...


Khách Đồng bằng Bắc bộ thì...thích uống rượu và thưởng thức ẩm thực dân tộc. Vui và rất vui vì được hội ngộ ở một nơi rất xa...




Khách nội tỉnh thì rất khó chiều. Ăn mỗi người một bát nước chấm (6 người 9 bát nước chấm), uống mỗi người một kiểu; ồn ào thì không ai bằng! Đúng là gần chùa gọi bụt bằng anh...

Khách Công vụ thì... khổ vì phục vụ.






0 comments: