Một năm nữa lại trôi qua trên mảnh đất Ngọc Chiến thân thương. Khi những đợt sương cuối năm phủ trắng triền núi, tôi có dịp ngồi lại, nhìn về chặng đường vừa qua của Ngọc Chiến Pearl homestay – không phải để kể công, mà để tự nhắc mình về những điều đã làm được, những điều còn dang dở và những ước mong phía trước.
Một năm của những bước đi chậm mà chắc
Ngọc Chiến Pearl homestay chưa bao giờ được xây dựng với tham vọng “đông khách – làm nhanh – thu nhanh”. Ngay từ đầu, tôi chọn cho mình một con đường khó hơn: làm du lịch bền vững, tôn trọng thiên nhiên, giữ gìn văn hóa bản địa và coi người dân địa phương là trung tâm.
Trong năm qua, homestay đã đón những đoàn khách nhỏ, những du khách thích trải nghiệm hơn là nghỉ dưỡng xa hoa. Có người đến để tắm suối khoáng nóng giữa trời rét, có người chỉ đơn giản muốn thức dậy giữa núi rừng, nghe tiếng gà gáy, tiếng suối chảy và mùi khói bếp vương trên mái nhà sàn.
Mỗi vị khách đến rồi đi đều để lại cho tôi một câu chuyện, một góc nhìn khác về Ngọc Chiến – và cũng để lại cho homestay thêm một lý do để tồn tại.
Gìn giữ không gian – gieo trồng tương lai
Với khu đất rộng gần 10.000 m², năm qua tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm đất, trồng cây. Những luống hoa, cây hồng được trồng không chỉ để làm quà cho du khách, mà còn là một cách thử nghiệm hướng đi: biến nông nghiệp bản địa thành một phần của trải nghiệm du lịch.
Tôi tin rằng, du lịch ở Ngọc Chiến không thể tách rời ruộng nương, vườn tược, rừng núi. Khách đến không chỉ để “ở”, mà để sống cùng nhịp sống của bản làng, hiểu giá trị của từng sản phẩm, từng giọt nước, từng bữa cơm giản dị.
Du lịch cộng đồng – không phải khẩu hiệu
Một điều tôi luôn trăn trở là làm sao để du lịch thực sự mang lại lợi ích cho cộng đồng. Năm qua, homestay đã cố gắng sử dụng lao động tại chỗ, ưu tiên sản phẩm địa phương, giới thiệu văn hóa Thái, Mông một cách tự nhiên – không diễn, không làm màu.
Tôi hiểu rằng, du lịch cộng đồng không phải là vài buổi biểu diễn hay vài tấm ảnh đẹp, mà là sự thay đổi lâu dài trong nhận thức, sinh kế và niềm tự hào của người dân về chính quê hương mình.
Những điều chưa trọn vẹn
Thẳng thắn mà nói, năm qua vẫn còn nhiều điều làm chưa tới. Cơ sở vật chất còn hạn chế, sản phẩm trải nghiệm chưa phong phú, truyền thông còn yếu. Có lúc mệt mỏi, có lúc hoài nghi chính lựa chọn của mình.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến Ngọc Chiến – mảnh đất mà tôi coi như quê hương thứ hai – tôi lại thấy mình không có quyền bỏ cuộc.
Khép lại một năm – mở ra hy vọng mới
Cuối năm không chỉ để tổng kết, mà để biết ơn:
Biết ơn thiên nhiên đã ưu đãi cho Ngọc Chiến những suối khoáng, cánh rừng, thửa ruộng bậc thang.
Biết ơn bà con đã tin tưởng, đồng hành.
Biết ơn những vị khách đã đến, đã yêu và quay lại.
Ngọc Chiến Pearl homestay có thể còn nhỏ, còn chậm, nhưng tôi tin rằng nếu đi đúng hướng, từng “hạt mầm” gieo hôm nay rồi sẽ nảy lộc.
Xin chào năm mới – với nhiều việc phải làm hơn, nhưng cũng nhiều hy vọng hơn.









0 comments:
Post a Comment